top of page

Xứ lạnh trong con mắt của kẻ vãng lai 

  • Ảnh của tác giả: Đức Huy Bùi
    Đức Huy Bùi
  • 31 thg 8
  • 4 phút đọc

Đã cập nhật: 3 thg 10

ree

Nếu tôi bịt tai lại và cảm nhận mọi thứ bằng đôi mắt

Nắng đậu trên những cánh máy bay, cái rét nhẹ nhàng của buổi sáng và quầng mây lớn trên trời. Xanh, xám, vàng. Sắc đỏ của những bức tường gạch. Những chiếc đồng hồ lớn đặt ở trung tâm. Kim đồng hồ trôi nhưng sự thưa vắng làm mọi thứ chậm lại. Bước chân háo hức và mệt mỏi, cái va li lật đật theo sau. Chiếc khăn rằn rạng rỡ khi từng tia sáng xuyên qua ô cửa kính rồi vương lai nơi đôi vai đó. 

Những con tàu lớn. Quạ, rất nhiều quạ đậu ở khắp nơi. Hàng ghế và tấm biển hiệu bám bụi. Con tàu lao đi, những con quạ tán loạn. Một thế giới lạ lẫm ở hướng cầu thang dẫn lên. 

Ô cửa sổ trên tàu, nhóm bạn sinh viên thảo luận từng câu trắc nghiệm. Người lái tàu, họ ở đâu? 

Ga tàu hiện lên với dáng vẻ cũ kỹ, Aarhus hiện ra. Cảng biển, những tấm bích họa từ lớn đến trải từ tường nhà cho đến cột điện. Chiếc cần cẩu lớn như cánh tay dài vươn ra, chồng chéo lên nhau in vào nền trời xanh thẳm. Brutalism, Art Decor… Cột đèn giao thông biết nói. 

Ngọn đồi trải dài trước mặt, băng qua khu vườn của thành phố, những bức tượng, vĩ nhân. Lá rụng cuối thu, làn gió thoảng mang cái rét mới đó tới thêm lần nữa. Thực sự không thể quay đầu được nữa rồi. Băng qua vành đai, rồi một ngọn đồi khác, những đứa trẻ đi học về hùa nhau chạy tung tăng. Tiếng cười, âm nhạc. Tòa nhà hiện ra, cây táo, bộ bàn ghế trắng, có một cô gái ngồi đó, nét mặt nhăn lại, cô không nói gì. 


ree

Xanh, tại sao lại nhiều màu xanh tới thế. Cây cối, cỏ lá, bầu trời, tấm áp phích, khoang tàu, nông trại, cánh đồng trải dài lấp ló qua ô cửa sổ, chiếc xe nôi, đôi mắt, ly nước, sàn nhà, quân cờ, lá bài, giai điệu, nỗi nhớ, bước chân… 


Nếu tôi che đi đôi mắt cảm nhận mọi thứ bằng đôi tai

Âm thanh cũng biết kể chuyện. Nhịp 2/2 của bước chân, nhịp 2/4 của những cuộc trò chuyện bên trường học, nhịp 6/8 của tiếng động cơ tàu hỏa lăn qua đường ray. Có những người nỗ lực gieo những âm thanh trên hè phố, chúng ồn ào, chói tai, không theo trật tự, ghim thẳng vào bộ não. Nhưng tôi không muốn nó dừng lại. Phải chăng sự huyên náo ấy ở nơi đây lại diễn ra trong một không gian khác?

Tiếng còi xe, tiếng chửi của người đi bộ hiếm hoi đến mức đáng nhớ. Chỉ còn tiếng bước chân, khi thì vội vã, khi thì rệu rạo, đôi lúc chúng trật nhịp vì dừng lại trước những thứ lạ lẫm, vời gọi. Một người đàn ông da màu hát vang trên phố, một ban nhạc sống chơi ở sân trường. Tiếng màn trập máy ảnh thi thoảng vang lên. Nhưng âm thanh không thể thu lại được, chúng cứ đi xa mãi, tới lúc nào chúng muốn mới dừng lại. 

Những con quạ thi thoảng bay đi và để lại những tiếng kêu lắng vào không trung tự hồ như quả táo rụng trong vườn, bâng quơ và nặng trịch. Ai đã kéo âm thanh đó xuống, ai nào muốn nghe, ai nào có hiểu. Quạ bay đi, nhưng tôi biết rồi lúc nào đó chúng sẽ trở về trên mái nhà. Sắp đông rồi, chúng còn có thể đi đâu nữa nhỉ? 


ree

Tiếng TV phát ra từ căn phòng khách, một chàng trai trẻ hơn tôi vài tuổi nhưng cao hơn tôi tới hai cái đầu. “Hej” âm thanh đầu tiên đó kéo tôi vào trong một bầu khí quyển ấm cúng biết bao. Tôi giống như con thú mới sinh mà người đầu tiên nó nhìn thấy nó sẽ coi là mẹ. Tôi lẽo đẽo theo cậu đi khắp các hành lang. Dưới căn hầm, tiếng máy móc vang lên, thi thoảng xen vào là tiếng công tắc đèn tự động. Một mê cung nằm dưới một ngôi nhà giống như câu chuyện của những người trẻ.

Chàng bác sĩ năm cuối, cô gái học âm nhạc trở về nhà và nói đã nghe quá nhiều, vận động viên xe đạp đã đi từ châu Âu sang châu Á ở tuổi đôi mươi, cô nàng người Đức ăn chay… Tần số riêng của mỗi người như các giai điệu: funk, electric, baroque pop, soul… Nếu lắng tai nghe thật kỹ, sự bình yên mới là vòng hòa âm chính, nó giản đơn và dễ nhớ. Đoạn điệp khúc đó là: Nếu thế giới này không còn ai cả, tôi đã được huấn luyện để làm kẻ độc hành.

Người đàn ông bước vào căn phòng, sự va chạm, cái hôn, sự hờ hững đáp lại. Chỉ vài ngày, nhưng nó đủ lâu để tôi cảm thấy mình cô độc mà không cô đơn, cô quạnh hay cô liêu. 



Bình luận


  • Facebook
  • LinkedIn

Watta Feeling

© 2025 by Duc Huy

Contact

Ask me anything

bottom of page