Tiếng gọi của Hugin và Munin (The days after)
- Đức Huy Bùi
- 24 thg 9
- 5 phút đọc

Mọi bước đi đều có rủi ro của nó, đó là những điểm rơi mà tôi không thể hình dung nổi trước đó mình sẽ gặp phải. Trong căn phòng của mình, bỏ lại đằng sau những cuộc gặp gỡ, trò chuyện và tiệc tùng kiểu sinh viên “Tây”, tôi tập trung vào cuốn sách của mình, từng dòng chữ cứ vậy mà lướt qua. Bất chợt tôi cảm giác như quên mất mình đang ở đâu, một chiều kích mới mở ra, không phải trong cuốn sách mà trong chính bộ não của mình. Một chiếc hố sâu kéo tôi vào giấc mộng giữa ban ngày, lặng lẽ ngồi ở hiên nhà, ngân nga giai điệu bản thân yêu thích, tiếng còi xe dù lớn cũng chẳng đủ làm tôi giật mình như những cánh cửa gỗ nơi đây đập vào nhau, đó là ranh giới của quen thuộc và xa lạ. Như một chiếc lá rụng trên mặt sông cuộn trào rồi đổ vào con thác lớn, tôi băng đi theo mọi phương hướng mà bản thân không thể quyết định được. Thế rồi, tiếng những con quạ lại kéo tôi trở về thực tại, chính trong những cú rơi thoáng chốc đó, tôi đoán tâm trí mình đã xuyên không. Tôi tự hỏi những con quạ kia, có phải chúng là Hugin - Munin, chúng nắm giữ ký ức và suy nghĩ của tôi. Chúng trả lại cho tôi vào một buổi chiều để rồi lại lấy đi. Chúng bay trở về với bầu trời, đậu trên vai của Odin và kể tất cả mọi thứ cho ngài.
Trong thần thoại của người Norse, dương gian là sự hỗn loạn, thiên giới là hiện thân của trật tự và cán cân quyền lực. Nếu vậy, tâm trí tôi lúc đó là cõi người sống này. Quá khứ, hiện tại và tương lai mờ nhòe chỉ trong tích tắc, nhưng Hugin - Munin đã nhắc tôi phải kiểm soát lại tất cả. Đó chính là khi tuần thứ hai của tôi bắt đầu. Kiểm soát hay mặc bỏ, tôi đã nghĩ đến điều này rất nhiều khi tiếp xúc với vô vàn thứ mới mẻ. Đặc biệt là trong quá trình học tập. Tôi nghi ngờ bản thân và bắt đầu đặt câu hỏi với tất cả mọi người mà tôi có thể trò chuyện. Xesi, giáo viên của tôi nói: “Em hãy cho mình thêm thời gian, cô nghĩ em đang làm tốt chỉ là mở lòng hơn một chút với tất cả những điều mới mẻ này. Tôi cũng từng như em cách đây nhiều năm, tôi hiểu điều đó”. Nhưng hơn lúc nào hết, những cơn nghi ngờ cứ vậy mà ập tới, vì rào cản ngôn ngữ tôi không bao giờ có thể nói hết được suy nghĩ của mình hay trình bày bất kỳ ý tưởng nào cho bạn bè nghe. Khác biệt về văn hóa có lẽ chỉ là một phần nhỏ mà tôi trải nghiệm, nhưng ngôn ngữ là câu chuyện khác. Nó là phương tiện cơ bản nhất của kết nối và là vũ khí mạnh mẽ nhất mà tôi từng có. Sẽ ra sao nếu tôi không còn ngôn ngữ ở bên. Sẽ ra sao nếu Ymir mất đi con bò Audumbla, chẳng ai nuôi cậu ấy nữa. Vì vậy, thích nghi là cả một quá trình mà bước đầu tiên chính là giải quyết vấn đề kết nối. Tôi dành nhiều thời gian hơn với các học liệu, sách vở ở trên thư viện, tôi tập nói một mình để có thêm phản xạ, tôi nghỉ hẳn một buổi sáng để tập dượt cho bài thuyết trình trước lớp. Tôi tin rằng mình đã làm được, nhưng tôi hiểu mọi thứ có thể tốt hơn nữa. Thời gian lúc này bỗng chốc trở nên xa xỉ bởi tôi không còn là chàng trai thơ thẩn trên đường phố với chiếc máy ảnh nữa. Tôi là người đồng mình, những ngọn đồi của người Norse không thể cản bước tôi được nữa, chúng giúp đôi chân tôi trở nên cứng cỏi. Cứ vậy mà tôi bước qua những điểm rơi và giờ mộng mị thoáng chốc khi ấy chỉ như vũng nước sau mưa, tôi thấy mình trong đó nhưng mọi thứ đều là hư ảnh.

Chậm lại một chút như cái cách mặt trời lặn ở vùng cận cực, tôi dần cảm nhận được nhịp điệu nơi đây và chuyển mình mỗi khi có những cơn giông ập tới. Người Đan Mạch và người đồng mình thì ra cũng có điểm chung, những cơn mưa rồi sẽ qua đi, chiếc cầu Bifrost sẽ hiện ra ở hai điểm tận cùng của Trái Đất. Dẫu vậy, có một thứ dường bất quy tắc tại nơi đây - những ô cửa sổ. Theo như một số nghiên cứu của các kiến trúc sư, một số tòa nhà Đan Mạch được xây dựng từ nhiều thế kỷ trước đó còn mang dáng dấp của thời kỳ Phục Hưng, thời kỳ Lãng mạn với những bức phù điêu, chạm trổ và tranh tường tinh xảo. Tuy nhiên, bước vào thế kỷ 21, các kỹ sư đã đơn giản hóa để tìm điểm cân bằng giữa chủ nghĩa chức năng và chủ nghĩa hình thức, họ lựa chọn cách phối cửa sổ độc đáo ở mặt tiền của công trình mà không tuân theo quy tắc nghiêm ngặt như kiểu cách glazed fenestration. Đây cũng chính là một thế giới đậm đặc tính cách của con người hậu hiện đại, quy tắc duy nhất chính là không có quy tắc nào cả. Bên trong những ô cửa sổ đó, có những con người đang làm việc, nhảy múa theo một giai điệu bất kỳ. Đêm xuống, những chiếc cửa sổ ấy vẫn sáng đèn, có người cặm cụi trước máy tính, có một nhóm bạn đang trò chuyện rôm rả, có người đang ăn vội bữa tối của mình… Còn tôi, trong khung cửa sổ, tôi cảm thấy cơ thể yếu đi, đầu quay mòng mòng, tay chân luống cuống vụng về. Đến giờ, khi bước sang tuần thứ ba, tôi mới hiểu rằng các dưỡng chất tôi tích lũy trong cơ bắp từ trước đó dần cạn kiệt, cảm xúc của tôi có thể chưa chạm ngưỡng như những cơ quan của tôi lại đưa ra lời cảnh báo khác. Tôi phải thoát ra khỏi sự kiểm soát các toan tính đang khiến tôi đi vào con đường của chủ nghĩa khắc kỷ cực đoan. Bước đi đầu tiên ra khỏi vùng an toàn là lúc này đây. Tôi không làm hết sức để hiểu cách nghĩ của người Đan Mạch, tôi chỉ đang cố hòa mình vào trong thế giới tâm tưởng ấy bằng nét duy cảm xuất phát từ cân bằng Âm - Dương. Nhờ suy nghĩ đó, bản năng sinh tồn của tôi dần quay trở lại. Đã rất lâu rồi, kể từ hơn 6 năm trước, tôi chưa thấy bản thân mình sẵn sàng lăn xả như lúc này. Từ lâu tôi đã sống trong các khái niệm “đủ” do bản thân huyền hoặc tạo ra trong khi đó, tôi luôn hiểu rằng bản thân hoàn toàn có thể vượt lên trên chính mình, chỉ là tôi đợi một cái đòn bẩy của Archimedes. Giờ đây, đòn bẩy chính là những thứ trước mặt tôi, trong gương, tôi nhìn thấy mình không còn là của 28 ngày trước nữa.
Bình luận