Tuần đầu ở Đan Mạch (In the land of the Norse)
- Đức Huy Bùi
- 21 thg 9
- 5 phút đọc

Những đàn quạ bay trên các nóc nhà màu đỏ, thi thoảng chúng xà xuống vườn và tìm kiếm trái táo rụng. Chỉ cần một tiếng động lớn thôi, chúng sẽ tán loạn chạy đi, kỳ lạ thay, chẳng có một âm thanh nào như vậy cả dù rằng lúc này là mới là đầu giờ chiều của ngày thứ Hai. Tôi ngồi xuống bãi cỏ trước nhà sau hành trình dài gần 24h từ vùng đồng bằng sông Hồng xa xôi tới quê hương của nàng tiên cá. Những ngọn đồi thấp thoáng hiện ra trong tầng mây lớn, xếp chồng lên nhau như người khổng lồ ở thế giới bên trên nhìn xuống dương gian. Phải chăng trong đám mây đó có chú sóc Ratatosk đang nhảy từ chỗ này sang chỗ khác? Tôi chẳng buồn hỏi, Ratatosk cũng không muốn trả lời.
Cơn mệt mỏi có lẽ cuốn tôi khỏi cảm giác háo hức khi đặt chân tới một vùng đất mới. Con người và cảnh vật đầy sự mời gọi nhưng tôi chỉ có một mục tiêu duy nhất là gỡ đống đồ trong vali ra để sắp xếp mọi thứ trong phòng. Dường như bây giờ nhà với tôi là một định nghĩa khác, một không gian riêng mà tôi cố gá lắp những thứ thân thuộc vào trong đó. Một quyển sách đặt trên bàn, một hộp xà phòng có mười hai mùi hoa Hà Nội, chiếc máy ảnh, tập tài liệu, chiếc ga giường… Tôi luôn cảm thấy bản thân sẽ dần cạn kiệt năng lượng nếu tôi xa nhà quá lâu. Nhưng rồi tôi cũng cảm thấy mình phải rời đi, để vượt qua giới hạn bản thân, liệu rằng khi kiệt quệ mọi thứ rồi, tôi sẽ nhìn vào bản thân mình ra sao?

Tôi đợi câu trả lời đến trong tuần đầu tiên. Dẫu vậy, mọi thứ không như tôi nghĩ, ít nhất là về mặt ẩm thực. Túi bánh mì, món gia vị có sẵn của người Đan, bát canh nấu vội từ khoai, bắp cải vẫn được tôi thưởng thức ngon lành dù tôi bắt đầu thấy nhớ mùi vị của những quả cà chua. Tôi biết mình không thể trông đợi gì hơn ở chính bản thân và số tiền mình mang theo. Với tôi những trải nghiệm đầu tiên với ẩm thực Đan Mạch không quá đặc biệt, ngoại trừ bánh quế cuộn. Nhắc đến quế, tôi luôn nghĩ nó là mộ thứ gia vị xa xỉ. Câu chuyện của quế bắt nguồn từ quần đảo gia vị, một nơi giao thương đông đúc của các con thuyền đi từ Âu sang Á. Họ mang quế trở về cùng với những loại thảo mộc khác như một chiến lợi phẩm. Quế là một gia vị thượng hạng trong vô số món ăn của hoàng gia Châu Âu khi xưa. Cùng nghệ tây, nhũ hương, bạch đậu khấu, nền ẩm thực châu Âu đã bước lên một trang sử mới với thế giới hương vị từ vùng Đông Á. Đặc biệt là các món tráng miệng ngọt - quế được sử dụng như yêu cầu bắt buộc của tầng lớp thượng lưu.
Theo thời gian, chúng dần được bình dân hóa để giờ đây tôi có thể cảm nhận được một chiếc bánh quế. Cái vị ngọt hòa lẫn một chút hương nồng ấm của quế đưa tôi trở về khoảng thời gian chỉ đủ tiền để mua một hộp cơm ngoài siêu thị sau cả ngày nhịn đói. Tôi không chắc có một mối nối nào giữa chúng hay chỉ đơn giản là một hoài vọng được tôi nhấc đặt ngẫu nhiên từ kho ký ức. Tôi kết hợp mọi thứ gia vị của người Đan Mạch mà tôi có thể kiếm được từ siêu thị, ngoài cửa hàng bán đồ cho người nghèo. Kết quả là không một món nào ngon cả, nhưng tôi vẫn nuốt được. Bánh mì, ít bơ và nước lọc - nhiêu đó cũng đủ rồi.

May mắn rằng tôi có những người bạn Đan Mạch tốt bụng, họ luôn giải đáp những thắc mắc kỳ lạ của tôi về những gia vị nơi đây. Họ là một người bác sĩ, một chàng trai trẻ mê đạp xe, một người sắp tốt nghiệp và trở về sống với gia đình, một cô bé học về âm nhạc, một chàng trai đã bỏ học nhiều năm, nay quyết định trở lại với sách vở. Có người lơ lớ tiếng anh, nhưng họ như tôi, cố vận dụng hết những gì bản thân có được để nói ra suy nghĩ và mô tả những thứ kỳ quặc mà tôi mua về. Họ dần khiến cho không gian quanh tôi bớt đi nhiều phần trống trải. Tôi được nghe kể rằng khu ký túc xá này xưa kia là một căn nhà dành cho các nha sĩ. Điều đó thể hiện ngay trong cái tên Tandlægekollegiet, với tandlæge. Chàng trai mê đạp xe bảo tôi rằng có ít từ phát âm chữ “g” như tên của khu nhà trong tiếng Đan Mạch. Có lẽ điều đó khiến tôi cảm thấy đặc biệt hơn. Khu nhà tôi cũng khá gần một ngôi trường cấp hai, vì vậy cứ hễ đầu giờ sáng hay khoảng 4h chiều tôi đều thấy có những đứa trẻ đi học về, kèm theo chúng là những tình nguyện viên của nhà trường đứng vẫy đèn báo hiệu cho các phương tiện khác khi có trẻ qua đường. Bấy nhiêu âm thanh đó có lẽ không là gì so với sự huyên náo nơi tôi từng sống. Nhưng tôi không nhớ sự huyên náo đó, chỉ là tôi nhớ một số âm thanh tôi cho rằng chúng đại diện cho tình yêu ở nghĩa rộng nhất. Cuộc nói chuyện trong nhà, tiếng bố xây dựng, tiếng mẹ chạy bộ, tiếng người nặng tình đang thủ thỉ với người thờ ơ, tiếng cười của bạn bè ở quán xá ven đường…
Mặc dù có nhiều tháng ở Việt Nam để chuẩn bị cho mọi thứ, nhưng tới tuần đầu này tôi mới chợt nhớ một trong những lí do khiến tôi muốn rời đi. Tôi cảm thấy bản thân mình đã trải qua nhiều đổ vỡ, với người trẻ, đó là điều hiển nhiên chỉ là tôi biến nó trở thành một cảm hứng xê dịch. Tôi muốn được nhìn thấy tâm hồn chính mình trong một hình hài mới mà tôi còn chẳng rõ đó là gì. Đơn giản rằng bước chân tôi đã mặc kệ lời nói của lý trí.

Bình luận